Bảy ngôi làng ma
Chương 2 NGÔI LÀNG
THỨ NHẤT: QUAN TÀI
Phần 1
Con
đường dẫn vào ngôi làng ma có một phòng nghỉ trọ nhỏ, tuy không thể bì
kịp với các khách sạn lớn ở các thành phố song trông vẫn rất sạch sẽ.
Ông ta mang hành lý trên vai rồi tiến thẳng vào làng, vừa vào cửa chính
đã thấy chiếc sạp kê bên cầu thang. Bên chiếc sạp là cô gái trạc tuổi
ba mươi, ăn mặc khá mốt, dáng người trông cũng khá xinh.
Những
đường cong của cơ thể cô hiện lên một cách quyến rũ bộ váy liền áo màu
đen. Trông cô ta không mang chút vẻ gì của con gái nhà quê cả, chắc là
cô ta ở thành phố. Trên áo cô cài một đoá hoa màu trắng, chắc trong nhà
cô vừa có tang. Tôi từ từ đi đến trước sạp, đảo mắt lướt qua bộ dạng cô
ta.
Từ khi
tôi bước vào cửa, cô ta cũng bắt đầu chú ý đến tôi. “Anh muốn thuê
phòng nghỉ trọ à?”.
Tôi gật
đầu, nói: “Cô là chủ của quán trọ này?”.
Cô ta
cười đáp: “Tôi tên là Đỗ Hoàng Bình, nhà trọ cũng mang tên tôi, dĩ
nhiên tôi là chủ nhân của quán trọ rồi”.
Tôi gật
đầu hỏi: “Nghỉ trọ ở đây giá cả thế nào?”.
Cô ta
nhìn tôi từ đầu đến chân rồi đáp: “Năm mươi đồng một ngày, xin hỏi ông
ở bao lâu?”.
Tôi
“ồ” một tiếng rồi đặt một cọc tiền lên sạp nói: “Trước hết tôi xin ở
mười ngày rồi sau đó tính sau”. Cô ta nhận tiền rồi mở ngăn kéo ra lấy
một bảng giá nói: “Mười ngày tổng cộng là năm trăm đồng, xin ông để lại
giấy chứng minh”.
“Giấy
chứng minh nhân dân?”. Tôi hơi do dự. Tôi là kẻ phạm tội bỏ trốn, làm
sao cho người khác biết được mình là ai?
Thấy
tôi hơi do dự, cô ta chợt nhìn tôi cười một cách bí hiểm và nói: “Nếu
thấy không tiện thì thôi vậy, xin ông điền vào bảng giá này”, vừa nói,
cô ta vừa đưa bảng giá ra trước mặt tôi. Tôi bắt đầu cặm cụi điền vào
bảng giá.
Họ tên:
Đồng Tây
Giới
tính: Nam
Tuổi tác:
Hai mươi bảy
Hộ tịch:
Thành phố Thượng Hải
Đồng
Tây đương nhiên là cái tên hoàn toàn do tôi đặt ra, tên thực tôi là
Trịnh Dung Tân. Sau khi điền xong bảng giá, tôi đưa lại cho cô chủ quán
trọ.
Cô ta xem
lướt qua, bỏ vào ngăn kéo rồi đi ra khỏi sập
nói với tôi: “Phòng của ông ở tầng hai, phòng tắm và nhà vệ sinh nằm
ngay ở ngã rẽ cầu thang, giờ tôi đưa ông lên đó”.
Tôi theo
sau cô gái lên cầu thang. Phòng ở cũng khá tốt, khoảng chừng mười ba
mười bốn mét vuông, trong phòng có một chiếc bàn, một chiếc giường nằm
và vài cái ghế, còn có cả một chiếc ví màu khá lớn, có vẻ rất sang
trọng sạch sẽ.
Cô gái
đứng ở cửa phòng chứ không vào, cô ta
nhìn tôi đang nằm ngửa mặt lên trần rồi nói: “Đây là căn phòng tốt nhất
của quán trọ nhà tôi, xin ông cứ yên tâm mà nghỉ ngơi, nhưng xin ông
hãy nhớ kỹ một việc”. Cô ta vừa dứt lời tôi liền hỏi: “Việc gì?”.
- Xin ông
nhất định phải nhớ, buổi tối ông phải ở yên trong phòng, không nên đi
lại lung tung.
- Tại
sao? Chẳng lẽ trong ngôi làng này có chuyện gì mờ ám? - Tôi buột miệng
hỏi lại.
Cô ta sa
sầm nét mặt rồi nghiêm nghị nói:
- Không
cần phải hỏi nhiều, chỉ cần ông ghi nhớ lời dặn của tôi là được.
Tôi không
hỏi nữa, nhưng nhún vai tỏ ra không thèm để ý đến lời dặn của cô.
Tôi nói:
Cô yên tâm đi, tối đến tôi sẽ đóng chặt cửa lại và đánh một giấc dài
đến sáng.
Cô
ta có vẻ đỡ lo hẳn sau khi nghe tôi nói như thế, rồi cô ta nói: “Chẳng
qua là tôi muốn tốt cho ông mà thôi, ông phải nhớ lời dặn của tôi
đấy!”.
Nói xong
cô ta quay người lại rồi đi ra khỏi cửa,
thoáng một cái tôi chỉ còn nghe tiếng bước chân đi xuống lầu. Tôi nằm
trên giường nhưng trong đầu cứ nghĩ về lời nói của cô gái.
Phần 2
Màn đêm
từ từ buông xuống, tiết đầu thu về đêm thật dễ chịu, ai cũng cảm thấy
sảng khoái.
Tôi
nằm trên giường, ngắm những vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm qua cửa
sổ, chiếc ti vi cứ liên tục lì rì tiếng người nói trong một bộ phim dài
tập.
Sau ba
tháng trời trốn tội, cuối cùng tôi cũng đã tránh
được sự truy nã của cảnh sát, có thể ngủ một giấc thật sâu, thật ngon
lành mà không sợ ai cả.
Tôi từ từ
nhắm mắt, bỗng có tiếng gì
quái lạ cứ xì xào bên tai. Tiếng xì xào đó không phải phát ra từ chiếc
ti vi, vì trước khi ngủ tôi đã tắt bằng điều khiển. Tiếng xì xào vẫn cứ
tiếp tục bên tai, hơn nữa tiếng ồn đó càng lúc càng gần tôi, tôi từ từ
mở mắt ra rồi lần theo nơi tiếng ồn phát ra đi tìm. Quả nhiên tiếng ồn
là từ ngoài cửa sổ vọng vào. Cửa sổ vẫn chưa đóng lại, tôi thò đầu ra
khỏi cửa sổ nghe ngóng thì nhìn thấy một chiếc đầu lâu còn vương đầy
máu tươi.
“Trời
ơi!”, tôi buột miệng kêu lên, rồi theo quán tính thụt đầu vào nằm vật
xuống giường đánh huỵch một tiếng.
Ngoài
cửa sổ tại sao lại có chiếc đầu lâu ghê rợn đó. Toàn thân tôi phát run
co rúm lại trong chiếc chăn đầu giường nhưng ánh mắt vẫn hướng về phía
cửa sổ. Chiếc đầu lâu đẫm máu tươi đó cứ từ từ ngoi vào trong cửa sổ,
một trận gió lạnh se người làm hất tung mái tóc của chiếc đầu, cuối
cùng tôi đã nhìn rõ khuôn mặt của chiếc đầu lâu kia.
Đó là
một khuôn mặt rất quen, chắc chắn đó là anh trai tôi. “Anh, anh không
nên đến gần, không nên đến gần”. Tôi cố co người lùi về phía sau, song
phía sau lại là bức tường. Chiếc đầu lâu từ cửa sổ từ từ lăn xuống, rơi
đúng vào chiếc nệm trước mặt tôi, rồi lại từ từ lăn đến gần tôi. Tiếp
theo đó, còn có hai chiếc đầu lâu cũng từ từ chui vào cửa sổ.
Tôi
trông thấy rất rõ, một cái đầu lâu là chị dâu và chiếc còn lại là của
đứa con mới lên sáu của anh trai tôi. Cả ba chiếc đầu lâu cứ thế mà
hướng về phía tôi ngày càng gần hơn, ánh mắt họ lạnh lùng và đầy oán
hận nhìn chằm chằm vào tôi, hàm răng trắng hếu cứ nghiến lại kèn kẹt
từng hồi, như muốn nuốt chửng tôi. Tôi muốn tháo chạy song họ đã dồn
tôi đến góc phòng, tôi lớn tiếng hô lên rằng: “Các ngươi không được lại
đây, không được lại đây. Cứu người, cứu người!”.
Tôi chưa
kịp
nói xong thì cả ba chiếc đầu lâu đã đồng loạt nhào đến tôi, đồng loạt
nhảy cẫng lên như muốn chồm lên mặt tôi, như muốn ăn thịt tôi. Hai tay
tôi lập tức quờ quạng loạn xạ cả lên, muốn ngăn họ lại, nhưng bỗng
nhiên cả hai tay đều đau nhức không thể chịu được.
Trong cơn
đau,
tôi mở choàng hai mắt, mới phát hiện mình vẫn đang nằm ngủ trên giường.
Tất cả chuyện vừa rồi chẳng qua chỉ là một cơn ác mộng.
Tôi
thở phào nhẹ nhõm, uống một ngụm nước lạnh, ánh mắt theo phản xạ bất
chợt lại hướng nhìn về phía cửa sổ. Cửa sổ vẫn đang mở, gió không ngừng
thổi vào, trong căn phòng mát rượi và đầy không khí trong lành. Tôi
nhìn lại đồng hồ, mới có tám giờ rưỡi tối. Tôi nghĩ mình bị trận này
làm cho mệt nhoài ra rồi, nên sau khi ăn cơm tối xong, mắt nhắm lờ đờ,
tính lại tôi thấy mình ngủ cũng đã mấy tiếng đồng hồ.
Tỉnh
dậy, tinh thần đã sảng khoái hơn nhiều, tôi bèn xuống giường, muốn ra
ngoài đi lại cho đỡ chán. Nhưng mới nghĩ thế, tôi đã chợt nhớ lại lời
dặn của cô chủ quán.
- Nhất
định ông phải nhớ lấy không được đi lại, mà tốt nhất nên đóng kín cửa
và ngủ cho tốt.
Tại
sao cô ta lại dặn đi dặn lại tôi cẩn thận như thế? Rốt cục, ở đây về
đêm có những chuyện gì? Quả thực có chuyện gì mờ ám sao?
Nghĩ
đến đây, tôi không nhịn được cười. Con người tôi cái gì cũng tin, nhưng
tuyệt đối không bao giờ tin rằng trên thế gian này có ma thực sự, nếu
không làm sao tôi đủ can đảm làm những việc mà cảnh sát phải mất ba
tháng ròng rã để truy nã tôi? Tôi xuống lầu, cô chủ quán không có ở
đấy, tôi lẳng lặng đi ra khỏi cổng nhà trọ.
Đêm về,
trong
ngôi làng hẻo lánh tại vùng núi đồi này thật tăm tối, u ám, dường như
trong cả ngôi làng chỉ có đèn trong nhà trọ tôi là sáng nhất, đi đến
đâu cũng có thể nhìn thấy ánh sáng trong căn nhà này phát ra. Men theo
con đường cái duy nhất trong làng, tôi thong thả dạo bước.
Cảnh
vật chung quanh đối với tôi đều hoàn toàn xa lạ, nhưng cái lạ lẫm đó
lại mang đến cho tôi một cảm giác vui vui khó tả. Đi khoảng được hai
mươi phút, con đường cái hình như đến đây là điểm cuối, không còn đi
tiếp được nữa, trước mặt tôi đã là cuối làng. Tôi đang định quay trở
lại nhưng chưa kịp thì bỗng xuất hiện một vật lạ trước mắt thu hút sự
chú ý của tôi.
Phía cuối
con đường cái tự nhiên xuất hiện một
bóng đen. Bóng đen đó từ từ tiến lại gần tôi, dưới ánh trăng hạ tuần mờ
ảo, tôi không nhìn rõ được hình dáng thực của cái bóng đen kia. Bóng
đen đó cứ lay lắt hư thực, trông không giống như hình dáng của người đi
đường. Tôi lập tức ẩn sau gốc cây cổ thụ rất lớn, rồi thận trọng quan
sát xét cái bóng đen kia. Cái bóng rất gầy gò, hư hao, cứ lây lây lất
lất tiến về phía trước, trông giống như một loài quỷ sứ chuyên đi hút
hồn người ta trong phim kinh dị.
- Ông
phải nhớ kỹ là ban đêm không được ra ngoài đi lại đâu đấy!
Điều
đáng kinh sợ là bây giờ âm thanh đó lại vang vang bên tai tôi. Chẳng lẽ
điều cô ta nói là thực? Chẳng lẽ ở đây có ma thực?
Tôi cảm
thấy một luồng hơi lạnh chạy suốt dọc xương sống rồi lên đến đỉnh đầu,
toàn thân vã mồ hôi lạnh toát. Cái bóng đi rất chậm, khoảng hơn một
phút, mới lọt vào tầm mắt để tôi có thể nhìn kỹ. Dưới ánh trăng ảm đạm
tôi nhận ra hình dáng của cô ta, trái tim như muốn vỡ vụn của tôi giờ
mới được nhẹ nhõm. “Thật là thần hồn nát thần tính!”. Tôi tự lẩm bẩm.
Hoá
ra đó là chiếc bóng của một cô sơn nữ tầm tuổi hai lăm, hai sáu, dưới
chân phải bị dị tật nên đi đường cứ lắt la lắt lư. Ánh trăng rọi vào
khuôn mặt cô gái, nét mặt thanh tú, cô đẹp từ dáng vẻ đến từng đường
nét trên khuôn mặt. Không tin được, trong ngôi làng hẻo lánh vùng sơn
cước này lại có cô gái xinh như thế!
Cô gái
lặng lẽ đi đến
trước cổng ngôi nhà có trồng hai cây bạch dương, trong nhà không có tí
ánh sáng nào. Cô ta gõ cửa nhưng trong nhà dường như chẳng có ai trả
lời, cô bèn lấy chiếc chìa khoá trong túi ra mở cửa đi vào. Ánh đèn
trong nhà lập tức sáng lên, qua rèm cửa sổ thấp thoáng những đường cong
gợi cảm của một ai đó trong nhà. Nhìn thấy bóng người qua cửa sổ tôi
cảm thấy trong người có luồng hơi nóng toả ra…
Suốt ba
tháng
trời bị cảnh sát truy bắt, đến bây giờ tôi mới phát hiện, hình như đã
hơn ba tháng tôi không tiếp xúc với phụ nữ. Tôi từ từ hướng về phía
cổng nhà, lấy lọ thuốc nước trong túi ra rồi thoa lên chiếc khăn mùi
xoa.
Tôi gõ
cửa, bên trong vọng ra tiếng hỏi “ai đó?”.
Tôi
không đáp chỉ gõ thêm mấy tiếng nữa. Lát sau, két két mấy tiếng, cánh
cổng đã mở, nhân lúc cô ta vừa ló mặt ra, tôi liền nhanh nhẹn lấy chiếc
khăn bịt mặt cô ta lại. Cô ta giật mình kinh ngạc, song chưa kịp la lên
thì đã bị mùi thuốc làm mềm nhũn ra, ngã nhào vào lòng tôi. Tôi ôm cô
ta vào phòng, đặt trên giường, đóng chặt cửa lại rồi tiện tay tắt luôn
đèn. Tôi như con thú vồ mồi, nhào vào người cô ta, người tôi bỗng nóng
ran lên như muốn bốc cháy. Tôi cố sức cởi hết áo quần cô ta ra, từng
chiếc từng chiếc rơi xuống đất, bỗng có người gõ cửa: Cốc! Cốc! Cốc!
Tiếng
gõ không lớn nhưng rất có nhịp điệu. Tôi giật nảy người, vội vàng dừng
tay, gò người lại nhẹ nhàng tiến về phía cánh cổng, vén bức rèm lên rồi
nhìn qua kẽ hở. Song bên ngoài chẳng có tăm hơi ai cả, tôi nhìn đi nhìn
lại hai bên cũng chẳng thấy ai. Đêm vẫn đen kịt, gió vẫn cứ thổi ào ào
từng cơn, rít lên từng hồi như tiếng quỷ khóc. Tôi nuốt nước bọt, trong
người bỗng có luồng hơi lạnh chạy khắp toàn thân.
“Gặp ma?
Chẳng lẽ mình nghe nhầm?”.
Tôi
lẩm bẩm mấy câu rồi tiến về phía giường, nằm xuống cho bình tĩnh trở
lại nhưng chưa kịp bình tĩnh thì một luồng hơi lạnh lại chạy khắp cơ
thể khi tôi phát hiện, cô gái kia không còn nằm trên giường nữa. Tất cả
những gì vừa mới xảy ra giờ đây lại như hoàn toàn chưa từng có. Cửa sổ
vẫn đóng thin thít và vẫn là cài then phía trong. Trong phòng cũng
không có, vậy rốt cục cô gái ấy trốn đi đâu? Hơn nữa, lúc nãy có tiếng
người gõ cửa sao vẫn chẳng thấy tăm hơi ai cả? Tôi cảm thấy mồ hôi trên
trán mình đang từ từ lăn xuống, và cảm thấy lạnh hơn.
Chẳng lẽ
ở đây có ma thực?
Căn
phòng dường như bỗng lạnh đi, tôi nhìn lại bức tường nhà cũ kỹ và mấy
vết loang lổ trên tường, hình như tất cả ở đây đều mang vẻ âm u ảm đạm,
lạnh lùng kỳ bí. Tôi bật dậy khỏi giường rồi chạy một mạch như ma đuổi
ra khỏi nhà, hướng về phía nhà trọ.
Trong lúc
tháo chạy, tôi lướt mắt thấy trước cửa nhà có dòng chữ:
Số 17,
thôn Cổ Đường
Biển hiệu
nền trắng màu đen.
Phần 3
Tôi
chạy về phòng trọ, vào phòng đóng chặt cửa lại, quên cả việc bật đèn
điện lên, cứ thế ngồi bệt lên giường thở hổn hển. Đêm vẫn rất yên ắng,
yên lặng đến nỗi cả thế gian này như mộ phần, còn tôi là người duy nhất
trên mộ phần đó.
Rất lâu
sau, tôi mới hết thở hổn hển vì sợ
và mệt. Nhưng chính trong lúc đó, bất chợt có tiếng lét két, tôi thất
kinh, thấy cửa phòng mình cứ từ từ hé mở. Ai? Rõ ràng tôi nhớ là cửa đã
đóng chặt, vậy ai đã mở cửa phòng tôi? Trong bóng tối, cánh cửa vẫn cứ
từ từ hé ra, tôi giả vờ nhắm mắt lại để tỏ ra rằng mình đã ngủ say, rồi
hé mắt lim dim nhìn về phía đó.
Trong căn
phòng tối quá, cửa
sổ lại quá nhỏ, ánh trăng không thể rọi vào được, nên không nhìn rõ mặt
ai. Tôi không cách nào phân biệt được dáng vẻ của cái bóng kia, chỉ
thấp thoáng, lờ mờ thôi; người kia mặc chiếc áo bào rất lớn, kéo lê
người trên nền gỗ, chiếc áo che kín cả hai chân.
Cái bóng
kia là ai? Tại sao lại vào được trong phòng tôi?
Cái bóng
người đó cứ tiến dần đến phía tôi, căn phòng cũng chẳng lớn gì, nên nó
nhanh chóng tiến sát giường ngủ.
Tôi
cảm thấy nhịp tim mình tăng nhanh và đập liên hồi, gáy cứ thế mà sởn
gai ốc, còn khắp mình thì tê dại đi. Cái bóng người từ từ đưa tay, nhẹ
nhàng vuốt mặt tôi, hai bàn tay thật lạnh làm sao! Da thịt tôi cứ thế
mà run lên bần bật từng hồi.
Nhưng lúc
đó, cái bóng kia bỗng cất tiếng nói: “Tôi biết ông chưa ngủ đâu, dậy
nhanh đi”.
Tôi
nghe thấy tiếng của cô gái, biết đó là giọng nói của cô chủ quán, trong
lòng mới thôi cơn lo sợ, tôi thở phào nhẹ nhõm. Tôi nghiêng người ngồi
dậy, để mình trần trụi, rồi cười khà mấy tiếng nói: “Cô chủ, muộn thế
rồi sao cô còn có hứng thú đến chơi với tôi?”.
Cô chủ
nghiêm giọng nói “Tôi hỏi ông, vừa rồi ông lại đi đâu?”.
Tôi nhíu
mày không nói nhưng tỏ ra thừa nhận việc đó là thực: “Đúng vậy, tôi
thấy oi bức quá nên mới đi dạo vài bước cho vui”.
Cô chủ
quán nói: “Tôi đã bảo ông là không được đi lại khi đêm về rồi mà?!”.
Tôi nhún
vai nói: “Bẩm, tính tôi vốn to gan, lớn mật, không sợ quỷ thần, cho
nên…”.
Tôi
chưa dứt lời thì cô ta đã cướp lời: “Tôi biết ông là người lớn gan lớn
mật, nếu không, làm sao dám giết cả nhà anh trai ruột gồm ba người?”.
“Cô”, mặt
tôi chợt biến sắc vội vàng hỏi: “Sao cô biết?”.
Cô
gái tỏ ra rất trầm tĩnh: “Vụ án nổi tiếng thế ai mà không biết, phía
công an đã treo giải thưởng cho ai bắt được ông hai mươi vạn nhân dân
tệ, vụ án này cả nước ai mà chẳng biết, chẳng lẽ tôi lại không biết
sao?”.
Cô chủ
vừa nói vừa cười tỏ lên rất bình tĩnh.
Việc
này tôi cũng biết rất rõ, vậy nếu cô đi báo… Nghĩ đến đây, trong lòng
tôi bỗng thấy bất an, đột nhiên nhanh như sóc, tôi nhảy phắt khỏi
giường, bằng động tác thành thục và nhanh như chớp, túm lấy cổ cô gái,
nhìn trừng trừng và nói: “Vậy thì mày định thế nào? Hả?”.
Cô
gái vẫn nét mặt tươi cười, bình thản nhìn tôi, tỏ ra không chút quan
tâm đến hành động vừa rồi, nói: “Vậy ông nói tôi phải làm gì đây?”. Có
lẽ vì tôi ra tay quá mạnh nên đã làm rơi chiếc áo trên người cô ta! Sau
chiếc áo choàng đen kia là thân thể nõn nà, trắng nuột gợi cảm.
Cô
gái cười và nhìn vào mắt tôi, nói: “Giờ thì ông biết tôi phải làm gì
rồi chứ?”. Tôi chẳng nói chẳng rằng, lao vào ôm lấy chiếc eo thon thả
của cô gái như con thiêu thân nhìn thấy ánh điện, đẩy cô xuống giường
rồi vồ lấy cô như con mãnh thú vồ mồi.
Phần 4
Tôi thư
thả nhả
khói thuốc rồi nhìn cô gái nằm bên cạnh đang dùng mấy ngón tay nhẹ
nhàng lướt trên ngực tôi những vòng tròn kì quái. Hút hết nửa điếu
thuốc, tôi mới từ từ dò hỏi: “Tại sao cô lại làm thế?”.
Cô gái
nhìn tôi, dường như không hiểu ý. Tôi hỏi tiếp: “Tại sao cô không báo
công an bắt tôi để nhận tiền thưởng?”.
Cô gái
cười một cách bí hiểm hỏi: “Có lẽ bởi vì ông là người Thượng Hải”.
Ồ, thì ra
là thế?
Cô
ta tiếp lời: “ở đây chỉ có mấy gã quê mùa, thiếu hiểu biết, kể từ khi
chồng tôi qua đời, chẳng có người đàn ông nào làm tôi vừa ý cả”. Tôi
chẳng nói gì, bởi vì thực ra tôi không tin lời cô ta. Cô gái có lẽ đọc
được ý nghĩ của tôi, nên tiếp lời: “Hơn nữa, tôi cần một người đàn ông,
một người đàn ông can đảm khoẻ mạnh, nhất là người đàn ông như ông để
bảo vệ tôi”.
“Bảo vệ
cho cô? Chẳng lẽ cô cần người bảo vệ nữa sao?” - Tôi hỏi lại.
Cô
gái gật đầu và nói: “Trong ngôi làng này có rất nhiều chuyện kỳ quái,
nhiều chuyện mờ ám lắm, nhất là về đêm thường xảy ra nhiều chuyện không
hay, tôi là phận gái, đương nhiên rất lo sợ khi không có ai bảo vệ cho
mình, thế nên tôi mới cần người như ông”.
Trong lúc
nói, trông cô ta có vẻ nghiêm túc, hoàn toàn không có ý đùa cợt gì.
Nghĩ đến
chuyện một giờ đồng hồ vừa rồi, tôi vội vàng hỏi: “Vậy rốt cục, ban đêm
ở đây có chuyện gì?”.
Cô gái tỏ
ra nghiêm túc hơn nói: “Ông có tin rằng là trên đời này có ma hời
không?”.
- Ma hời?
Có phải loài ma nhảy cẫng mà đi khắp đó đây để bắt người ăn thịt
không?” - Tôi hỏi.
Cô gái
gật đầu.
- Vậy
chẳng lẽ trong ngôi làng này có ma hời thực?
Cô gái
lại gật đầu và nói: “Trong ngôi làng này quả thực có ma hời, chính
chồng tôi đã chết trong tay hắn”.
Nói thực,
chuyện ma quỷ vớ vẩn tôi chỉ xem trong phim ảnh thôi, còn trên đời nó
có thực hay không, vẫn còn chưa chắc.
“Ngôi
làng đang yên đang lành sao lại xuất hiện loại ma đó? Có phải là có
người giả làm ma chăng?” Tôi hỏi.
Cô
gái lắc đầu tỏ ra rằng đó là chuyện thực, và nói: “Ông không biết đó
thôi, trong ngôi làng này có truyền thuyết rằng… Không, không phải
truyền thuyết mà là chuyện người thực việc thực”.
Cô gái
bỗng thấp giọng xuống và có chút thâm trầm.
- Là việc
gì?
-
Năm năm trước, có một người chết khô cứng trong làng này, là một người
hơn năm mươi tuổi. Ông ta chết vì bệnh tim đột ngột, trong nhà mình,
thi thể ông đến hơn mười hôm sau mới được phát hiện. Mà không bị thối
rữa, ngược lại người chết còn cứng nhắc. Song lúc đó, theo tục truyền,
thì người chết không được đem thiêu, nên các đạo sĩ nghĩ cách khiến các
thợ rèn trong làng làm chiếc quan tài bằng sắt nặng hơn hai nghìn cân,
đem chôn trong vườn nhà ông ta. Các đạo sĩ ấy nói, căn nhà trước đây mà
ông ta ở giờ đã thành ngôi mộ, người sống không thể ở trong đó được
nữa. Nên khi treo số nhà người ta đã không cấp số cho căn nhà ấy.
Tôi không
nhịn được bèn hỏi ngang: “Vậy chẳng phải như thế là hết rồi sao, tại
sao sau đó còn có ma hời xuất hiện hại người?”.
Cô
gái nói: “Vốn đã không còn chuyện gì nữa, nhưng sau đó… lại có người
vào ở căn nhà đó, thế là hàng loạt sự việc đã xảy ra…”.
- Ồ thì
ra là thế, là ai mà gan to như vậy? Ngay cả căn nhà ấy mà cũng dám ở?
- Là con
gái của ông lão đó.
- Ồ…
Cô
gái tiếp: “Con gái ông chủ tên là Hoàng Lam, mấy năm trước đã đi ở cho
nhà người ta trên phố, bặt vô âm tín, ngay cả khi chôn cất bố, cô ta
cũng không có mặt. Nhưng gần đây cô ta lại xuất hiện trong thôn, hơn
nữa còn dọn về ở ngay trong căn nhà ấy, tuy người trong thôn ai ai cũng
phản đối việc đó, nhưng dù sao thì đó cũng là nhà của cô ta, không ai
có quyền ngăn cản, cho nên bây giờ tình hình mới rất căng thẳng”.
Tôi nghĩ
một lát rồi tiếp: “Có phải vì cô ta dọn đến ở trong nhà đó mới có ma
hời xuất hiện hại người?”.
-
Không rõ, nhưng ai cũng bảo là như thế, cô gái ấy không những dọn đến ở
mà còn treo bảng số trước cổng nhà, nhà mồ thành ra nhà người sống ở,
ma hời mới có cơ hội xuất hiện quậy phá chứ.
- Treo
bảng số trước cổng nhà à? Tôi trầm ngâm giây lát.
Ai
ai cũng biết, biển số nhà phải sắp xếp theo thứ tự từng nhà một, nếu
thêm một số thì toàn bộ các số nhà tiếp theo cũng phải thay đổi.
Lúc đó
trong tâm trí tôi bỗng nhiên chợt nhớ điều gì rồi buột miệng hỏi “Có
phải là nhà số mười bảy rưỡi ở Cổ Đường thôn?”.
Chẳng lẽ
căn nhà mà tôi đã vào vừa rồi là nhà của cô ta?
Thảo
nào cô ta trông chẳng giống gái quê tí nào, phải chăng đó là cô Hoàng
Lam đã đi làm mướn cho người ta trên phố. Tôi hoảng hốt nghĩ lại, lúc
đó mới phát hiện, cô chủ nhà trọ đang kinh ngạc nhìn chằm chằm vào tôi.
- Sao ông
biết? Chẳng lẽ ông đã đến đó rồi sao?
Tôi gượng
cười nói: “Vừa rồi khi tôi đi dạo, đã đi qua đó, nhìn thấy số nhà lạ
lùng đó, nên tôi mới nhớ kỹ thế chứ. Thôi cô đừng để ý làm gì nữa, cứ
kể tiếp câu chuyện ma hời đi!”
- Sau đó
cả ngôi làng này không
đêm nào được bình yên, cả nhà trưởng thôn đã chết trong tay con ma đó,
sau đó… chồng tôi… cũng chết trong tay nó…
- Việc
này xảy ra đã lâu chưa?
- Một
tháng trước, Hoàng Lam vừa mới về quê tháng trước, còn chồng tôi vừa
chết một tuần trước.
- Vậy thi
thể họ đâu cả rồi?
-
Đều đã thiêu hết rồi, tuy ở đây không có tục lệ hỏa táng, song mọi
người trong làng đều bảo, chuyện này tuyệt đối không được kể cho ai
biết, nên đã thiêu hết cả rồi.
Tôi gật
gật đầu, không nói gì thêm, nhưng xương sống cứ thấy lạnh dần.
Cô
gái ghì chặt lấy tôi thỏ thẻ nói: “Em phận gái một mình ở đây lúc nào
cũng lo sợ, anh sẽ ở lại đây bảo vệ em nhé, được không anh?”.
Tôi
gượng gật đầu. Buổi sáng thức dậy thì đã tám giờ hơn, chúng tôi tỉnh
giấc vì tiếng ồn ào vọng lại từ cửa sổ. Tôi thò đầu ra ngoài cửa nghe
ngóng, dưới lầu có rất nhiều người đi đi lại lại, nhưng trông mặt ai
cũng tiều tuỵ khó nhìn, khó ngửi như cơm thiu.
Tôi cùng
cô
gái xuống lầu, dưới lầu có nhiều người vây quanh, ai cũng tỏ ra lo sợ
như đại nạn sắp giáng xuống đầu. Cô gái hỏi một ông lão trong nhóm đó:
“Bác Lưu, có chuyện gì vậy, tại sao vừa mới sáng sớm đã ồn ào thế?”
-
Cô còn chưa biết à, lại có người chết, lại có thêm người nữa chết rồi,
người này cũng chết giống như cái chết của chồng cô tuần trước.
Cô chủ
quán kinh ngạc hỏi: “Có người chết à? Là ai vậy?”
Bác
Lưu than thở rồi nói: “Hoàng Lam đã chết, chúng tôi đã khuyên cô ta mấy
lần, nhà đó không thể ở được, nhưng cô ta không chịu nghe, cô xem đi,
ngay cô ta cũng chết”
- Hoàng
Lam? Cô Lam cũng chết rồi à? - Tôi kinh ngạc hỏi.
Chẳng lẽ
chết liền ngay sau khi tôi đi, vậy chẳng lẽ người gõ cửa lúc đó chính
là… ma hời?
Bất giác
tôi không lạnh mà run, toàn thân như rơi xuống làn nước băng lạnh.
Bác
Lưu nói tiếp: “Kể từ tối hôm trước, mọi người trong làng đã không ai
nhìn thấy cô ta nữa. Sáng nay, cạnh vách tường nhà cô Vương Thẩm có cái
gì là lạ, mọi người đến xem mới phát hiện Hoàng Lam đã chết cứng trên
giường ngủ của mình. Đưa đi khám nghiệm tử thi mới biết cô ta chết đã
được hai ba hôm gì rồi”.
Cô chủ
nhà trọ bỗng nhũn người ra,
tựa vào người tôi, mặt trắng bệch. Lúc đó, tôi đoán chắc sắc mặt mình
cũng khó coi như thế, nếu Hoàng Lam chết từ hôm trước, vậy hôm qua là
cô gái nào vậy, là ma hay là con ma hời đó?
Hôm qua
tôi sờ mó vào người cô ta, nhưng không phải là người chết khô cứng, vậy
chẳng lẽ là ma?
Trời
hôm nay vốn rất mát mẻ, song toàn thân tôi đầm đìa mồ hôi, giống như
vừa rơi xuống nước. Cô chủ nhà trọ co rúm người lại trong lòng tôi, rất
lâu sau mới nói nhỏ: “Em có cảm giác là nó nhất định sẽ đến hại em, con
ma hời đó đã giết chồng em, giờ chắc chắn nó sẽ đến giết em, anh Dung
Tân, anh không được rời xa em, anh phải bảo vệ em…”
Tôi ôm cô
gái
vào lòng, chầm chậm nói: “Em yên tâm đi. Anh sẽ bảo vệ, chăm sóc em, đi
thôi, chúng ta không nên đứng thần người ở đây, nhanh lên lầu đi em…”
Cô gái sợ
run bật cả người, giống như chú thỏ non vừa bị thú dữ vồ hụt.
Phần 5
Trong
làng, mọi người bàn tán về chuyện ma hời ngày càng rầm rộ, ai ai cũng
đang sống trong tình trạng vô cùng kinh hoảng, lo âu… Cô gái chủ nhà
trọ suốt ngày cứ thấp tha thấp thỏm, nơm nớp lo sợ, cứ luôn có cái cảm
giác là con ma kia sẽ xuất hiện để hại mình, quyết định đóng cửa nhà
trọ không cho thuê nữa và cũng chẳng dám ra ngoài.
Cũng kể
từ tối hôm đó, cô chủ cứ ở suốt trong phòng trọ của tôi, ngày ngày phải
ôm chặt lấy tôi cô mới ngủ được.
Nhưng
không ngờ rằng, cuối cùng việc gì phải đến cũng đã đến. Đã sang ngày
thứ tư từ sau khi phát hiện cái chết của cô Hoàng Lam. Hôm đó, dường
như chẳng có chút ánh sáng nào trên bầu trời, trăng cuối tháng bị mây
đen dày đặc bao phủ, cả bầu trời đen kịt dị thường, chẳng có ngôi sao
nào lấp lánh.
Cũng
giống như mấy hôm trước, cô chủ co mình vào lòng tôi, tôi vừa lim dim
chợp mắt liền bị cô thúc mấy cái làm tôi tỉnh giấc.
Tôi ậm ự
mấy tiếng, nói: “Sao thế, sao bây giờ còn chưa ngủ à?”.
Cô gái
nói khẽ mấy tiếng bên tai: “Thức dậy đi anh, thức dậy đi anh, anh nghe
xem dưới lầu hình như có tiếng người …”
- Có
tiếng người? Tiếng ai?
Lúc đó
tôi đã tỉnh hơn, lắng nghe kỹ lại, dưới lầu quả nhiên có tiếng tí tách
…
Tôi
nín thở lắng nghe, tiếng ồn đó lại từ từ tiến lên lầu, rồi dần dần tiến
về cửa phòng tôi. Sau đó, cánh cửa phòng từ từ mở ra, một cái bóng đen
đi dần đến giường ngủ của chúng tôi. Tôi nằm yên bất động, lặng lẽ đợi
bóng đen đến gần, cô chủ nhà trọ không nhịn được đã run lên bần bật.
Bóng đêm vẫn còn dày đặc, mãi đến khi nó đến bên giường, tôi vẫn không
thể nào nhìn rõ dáng người đó là ai. Chỉ thấp thoáng thấy nó há miệng
rộng dần để lộ hai hàm răng trắng hếu nhọn hoắt…
Ma hời!
Trực giác
của cô chủ nhà trọ quả nhiên không sai, ma hời thực sự đã đến!
Đột
nhiên tôi nhào ra khỏi giường, đúng lúc, chiếc bóng đen đang giương
nanh định cắn tôi, tôi bật tay ghì chặt lấy đầu nó, rồi lấy hết sức
bình sinh đẩy nó về phía trước. Chẳng biết tôi lấy đâu ra dũng khí
ngoan cường đó, ma hời quả nhiên bị tôi đẩy lùi mấy bước, song chỉ
trong chớp nhoáng nó lại vồ về phía tôi. Tôi đứng trên giường, lợi dụng
thế cao tôi nhấc chân lên đập cho nó một cú ngay giữa ngực, nó lại thụt
lùi mấy bước. Cùng lúc ra đòn, tôi cảm thấy bàn chân hơi đau, theo quán
tính, tôi đưa tay ra sờ sờ vào vết thương, thấy chân mình dính đầy máu
tươi!
Chắc vết
thương do hàm răng nó cắn phải, lúc đó tôi
cũng chẳng có tâm trí và thời gian để cảm thấy đau, thuận thế tôi chồm
lên ôm choàng từ phía sau lưng nó. Quả nhiên thân thể nó cứng ngắc,
nhưng cũng không đến nỗi cứng như ma trong phim kinh dị.
Tôi
ghì chặt lấy người nó từ phía sau rồi kéo giật lùi, được đà tôi dúi cho
nó một cái chí mạng, nó đập bắn vào tường đánh uỳnh một tiếng. Lúc đó,
cô chủ nhà trọ vẫn còn ngồi trên giường, rúm người lại như con chuột bị
mèo vồ trong góc giường giương mắt nhìn cuộc “ẩu đả” của chúng tôi. Con
ma hời bị tôi đánh bật vào tường ngã nhào một vòng, nó lại nhảy lên,
xỉa cả hai cánh tay vồ lấy tôi.
Móng vuốt
nó rất nhọn và đen,
lại rất dài, tôi né tránh đòn vồ chí mạng của nó, nhưng lúc đó tôi đã
bị nó dồn vào bên bàn. Tôi chống tay lên mặt bàn, lấy lại thăng bằng,
trong thoáng chốc, tôi cảm thấy lạnh như vừa chạm phải tảng băng. Bỗng
nhiên tôi nhớ lại hồi chiều tôi và cô chủ quán ăn dưa trong phòng,
chúng tôi dùng chiếc dao nhọn bổ dưa, cả vỏ dưa và chiếc dao vẫn đang
còn nằm trên mặt bàn.
Thuận
tay, tôi chộp lấy con dao rồi xỉa
thẳng vào con ma. Dao đâm thẳng vào ngực nó, tôi lại cố hết sức bình
sinh đẩy mạnh con dao vào người nó cho đến khi cả chuôi dao cũng đã
ngập sâu. Tôi không dám giằng co mãi với nó, vội vàng buông tay ra,
lách sang một bên. Con ma cố rút con dao ra, song động tác giờ đã chậm
đi nhiều, rồi cuối cùng nó cũng gục quỵ xuống đất. Mãi đến khi nó đã
chết hẳn, tôi vẫn không dám tiến đến gần mà chỉ run rẩy nói với cô chủ
nhà trọ: “Em đừng sợ, nó đã nằm im, không sao nữa đâu, ổn rồi. Em mau
lại đây”.
Vừa nói
tôi vừa đưa tay vuốt mặt đầy mồ hôi, nhưng
khi tay tôi chạm vào mặt, thì đột nhiên thấy có cái gì đó là lạ. Tay
tôi quả là đang ướt.
Dưới ánh
trăng mờ nhạt, nhìn lại hai bàn tay
mình, trên mặt giờ đây dính đầy chất nhầy đen kịt. Tôi đưa lên mũi
ngửi, thấy đó là mùi máu thối tanh tao. Trên tay tôi dính đầy máu tươi!
Trên cơ
thể ma hời làm gì có máu tươi?
Chẳng lẽ
người bị giết không phải là ma mà là người?
Tôi
bắt đầu cảm thấy mặt mình trắng nhợt, tuy tôi đã từng giết người, hơn
nữa không phải chỉ giết một người. Song cái cảm giác giết người trước
đây và bây giờ hoàn toàn khác nhau, cơ bản là bây giờ tôi không có chút
chuẩn bị tâm lý nào cả, tôi hoàn toàn không ngờ rằng mình lại giết
người ở đây.
Tôi vội
vàng bật đèn lên, cả căn phòng giờ tràn
ngập ánh đèn. Trên tay tôi đích thực là máu tươi, còn người ma kia đang
nằm trong vũng máu, máu thẫm cứ thế không ngừng rỉ ra từ vết thương.
Tôi lật người chết lại, cả tôi và cô chủ quán trông thấy khuôn mặt nó,
thì cả hai chúng tôi đều cùng kêu “a” lên một tiếng.
- Á, là
Trần Lập? Sao lại là anh ta chứ? - Cô chủ phòng run run nói.
- Nó là
Trần Lập à? - Tôi hỏi.
Cô chủ
gật đầu.
Tôi cúi
xuống thử xem hơi thở nó, nhưng đã đứt hẳn rồi!
Tôi
banh mồm nó ra, rồi móc lấy hàm răng giả bằng gốm của nó ném lại cho cô
chủ xem. “Đây mà là ma hời? Hoá ra là hai hàm răng giả”.
Cô chủ
quán vẫn còn run sợ nói: “Vậy tại sao nó lại giết cả nhà ông trưởng
thôn, tại sao nó giết chồng tôi, tại sao nó giết Hoàng Lam, tại sao nó
lại làm như thế?”.
Tôi nhún
vai nói: “Tôi cũng chẳng rõ, bây giờ phải làm thế nào, xử lý cái thây
này như thế nào cho phải?”.
Cô
chủ quán đã trấn tĩnh lại, nói: “Bây giờ trời hãy còn tối, chúng ta
mang thây nó ra đồng chôn là xong chuyện, ai mà biết được!”.
Tôi nghĩ
lại rồi nói: “Xem ra chỉ còn cách đó nữa thôi”
Phần 6
Chúng
tôi đem chôn thi thể của Trần Lập tại cánh đồng hoang cuối làng. Sau
đó, chúng tôi quay trở lại phòng trọ, lau kỹ vết máu và xoá đi tất cả
những dấu vết của Trần Lập để lại, thế chúng tôi mới yên tâm được.
Cô
chủ nhà trọ không dám ngủ tại phòng tôi nữa, chúng tôi chuyển đến phòng
ngủ của cô chủ. Chúng tôi nằm lăn ra giường, tôi châm thuốc lên, định
thần lại. Cô chủ hình như vẫn chưa hết lo sợ, cứ rúc vào lòng tôi, nhìn
làn khói thuốc lơ lửng trong không khí, dường như cô ta đang nghĩ
chuyện gì đó. Tôi hít một hơi thật sâu, nói: “Tại sao Trần Lập lại làm
thế? Tại sao phải giết nhiều người vậy?”. Cô gái lặng im không nói lời
nào, đáp án của câu hỏi này đến nay không ai có thể giải thích nổi.
Tôi
nói tiếp: “Chả trách, người trong làng này cứ tin chắc là có ma thật,
Trần Lập giết người, đến khi xét nghiệm, nó lại nói là do người hời
giết, nó quả thực là con ma của ngôi làng này, lời nói của nó mọi người
không thể không tin. Vả lại, khi phát hiện cái chết của cô Hoàng Lam
vào tối hôm đó, tôi còn nhớ rõ ràng là cô ta chết trong nhà mình, nhưng
khi phát hiện nó lại bảo là người chết đã hai ngày rồi! Xem ra con ma
đó cũng do Trần Lập bịa ra”.
Cô chủ
nhà trọ cứ chằm chằm nhìn vào tôi, đến lúc đó mới mở miệng: “Vậy tối
hôm đó anh đi ra có gặp cô Hoàng Lam?”.
Tôi
gật đầu, nói: “Đúng vậy, khi tôi đi dạo đến ngôi nhà số mười bảy rưỡi,
thấy cô ta từ cuối làng đi vào nhà, nhưng đến sáng hôm sau, khi phát
hiện cô ta đã chết tôi còn cho rằng tôi đã gặp hồn ma của cô ta, không
ngờ tất cả đó đều do tay Trần Lập bịa đặt ra.”
Nghĩ đến
tình
huống lúc đó, đến bây giờ tôi còn hoài nghi. Quả thực tôi không thể nào
lý giải nổi, lúc đó cô Hoàng Lam đã bị tôi cho ngửi thuốc mê nằm trên
giường nhưng tại sao chỉ một thoáng sau đã không thấy nữa? Nếu không có
chuyện ma quỷ, vậy thì sự việc trên phải giải thích thế nào cho thuyết
phục? Song lúc đó tôi chợt nghĩ lại một chuyện khác, thần trí bỗng sáng
lên. Khi cô Hoàng Lam từ cuối làng về, gõ cửa không thấy ai trả lời cô
ta mới lấy chìa khoá ra mở cửa.
Nhưng
theo lời cô chủ nhà trọ
thì ngôi nhà đó vốn không có ai ở, hơn nữa, lúc cô Lam trở về cũng chỉ
ở một mình. Thế có nghĩa là, trong ngôi nhà đó không có ai ở, thì tại
sao cô Lam còn gõ cửa để làm gì. Giải thích duy nhất đó là, hôm đó, cô
ta cho rằng trong nhà có người, vậy người trong nhà lúc đó là ai? Nghĩ
đến đây, tôi lập tức nhớ lại dáng người Trần Lập, nhưng nghĩ kỹ lại
cũng chẳng phải, tối hôm đó, tôi nghe có người gõ cửa từ bên ngoài,
nhưng nhìn ra cửa sổ lại chẳng thấy ai cả, người gõ cửa tối hôm đó phải
là Trần Lập chứ? Thế thì, lúc đó Trần Lập không có trong nhà, vậy ai
mới là người thực sự đã mang cô Lam ra khỏi giường?
Chẳng lẽ
trong chuyện này còn có kẻ ẩn mình nào khác? Người này đã ẩn náu trong
nhà cô Lam, như thế, chắc người đó đã có hẹn hò gì với cô ta rồi, ít
nhất Hoàng Lam đã biết người đó đang ở trong nhà. Vậy người đó nhất
định có thông đồng âm mưu với Trần Lập, muốn giết Hoàng Lam ngay trong
đêm đó, vì tôi xuất hiện đã làm cho tình thế thay đổi. Tuy nhiên cuối
cùng họ cũng đã giết cô Lam nhưng đó chẳng qua là bất đắc dĩ mà làm,
lại nói dối cô Lam chết cách đó hai hôm nhằm khiến tôi cảm thấy đêm hôm
đó là do tôi gặp ma, như thế thì tôi sẽ không bao giờ kể ra việc này.
Nhưng,
hai người đó rắp tâm ám hại cô Lam rốt cục là vì nguyên nhân gì? Còn
nữa, tại sao họ lại giết cả nhà ông trưởng thôn và chồng cô chủ nhà trọ
nữa? Những người đó rốt cục họ có quan hệ gì với nhau? Nghĩ đến đây,
bất chợt tôi nhảy phắt từ trên giường xuống, làm cô chủ quán giật nảy
cả mình, cô ta kinh ngạc nhìn tôi hỏi: “Có việc gì vậy? Anh sao thế?”.
Tôi
vội vàng xuống giường, mặc áo quần, nói: “Tôi muốn đến nhà Hoàng Lam
xem xem, tôi cảm thấy chuyện này có điều gì đó rất kỳ quái”.
Cô
chủ nhà trọ ôm tôi từ phía sau, dường như có điều gì đó lo âu, cô ta
nói khẽ: “Em thấy quá muộn rồi, không nên đi nữa, hơn nữa em rất sợ”.
Nhưng
lúc đó tôi đã mặc áo quần xong và đã quyết định phải đi, tôi an ủi cô
ta: “Đừng sợ, cơ bản là không bao giờ có chuyện ma hời gì cả, tất cả
đều do cái tay Trần Lập tác oai tác quái. Giờ nó đã chết rồi, sẽ không
còn nguy hiểm gì nữa đâu. Em cứ ở đây đợi anh, anh chỉ đi một lát rồi
anh về thôi mà”.
Cô chủ
phòng gật đầu đồng ý, nhưng hai tay
vẫn giữ chặt lấy tôi không chịu buông ra. Tôi hôn nhẹ lên trán cô ta
rồi nói: “Ngoan nào, anh chỉ đi một lát rồi anh về thôi mà. Anh cảm
thấy chuyện này không đơn giản như thế, Trần Lập liều mạng giết người
nhiều như thế rốt cục là vì cái gì? Nhất định là có nguyên nhân của nó.
Anh cảm thấy chuyện này có liên quan đến cái chết của ông lão năm năm
trước, anh nhất định phải đi một chuyến xem sao”.
Lúc đó,
cô
chủ phòng mới từ từ buông ra, run run nói: “Suốt mấy hôm này, cơ quan
điều tra đã xem kỹ hiện trường rồi, không phát hiện thêm điều gì, rốt
cục anh muốn xem cái gì đây?”.
Tôi nghĩ
đi nghĩ lại hồi lâu rồi
mới nói chậm rãi từng chữ: “Anh muốn đi xem chiếc quan tài bằng sắt đó
bây giờ còn có thi thể trong đấy không”. Đêm tối như mực, giờ đã hơn
mười hai giờ khuya, chính là thời điểm tối nhất của đêm.
Tôi
nhanh chóng đến ngôi nhà số mười bảy rưỡi, cổng vẫn đóng khoá thin
thít. Nhưng khoá như thế không thể ngăn tôi được. Chưa đầy nửa phút,
tôi đã phá được khóa, đi vào nhà. Chiếc quan tài bằng sắt năm xưa chôn
ngay trong ngôi nhà này. Trước khi đến, tôi đã hỏi cô chủ nhà trọ thì
được biết, dưới nhà này còn có một cái lò đất. Xem ra, người hôm đó đã
trốn trong cái lò đất này, người mang xác cô Lam đã giấu thi thể cô
trong cái lò đó. Còn chiếc quan tài của ông Hoàng lại chôn ngay dưới
cái lò đó.
Theo miêu
tả của cô chủ nhà trọ, tôi dễ dàng tìm
ra cái lò dưới đất đó rồi chui xuống. Cái lò bình thường như những cái
lò khác, nó giống như ngôi nhà dưới đất vậy. Bốn bên làm bằng tường
gạch, có hai cái giá, bên trong trống rỗng, trông rất u ám. Trên nền
nhà lát gạch men xanh, nhưng phần chính giữa có mấy viên rõ ràng gần
đây mới bị người ta lật lên, dẫm lên thấy kêu bong bong, bên dưới chắc
là trống rỗng. Xem ra, người muốn lật quan tài lên không chỉ có riêng
mình tôi. Còn có ai đã làm chuyện đó? Hoàng Lam chăng? Hay là Trần Lập
và người giấu mình kia? Bản thân tôi cũng không biết, nhưng vẫn mong
sao sau khi lật quan tài lên sẽ phát hiện ra điều gì đó, trong lòng tôi
bỗng dấy lên một cảm giác rất mãnh liệt linh cảm thấy nhất định ở đây
đang ẩn chứa một bí mật cực kỳ kỳ bí.
Tôi lật
từng tấm gạch hoa
xanh lên, rồi dùng thuổng đã chuẩn bị từ trước để đào lên từng miếng
đất. Đất rất tơi, chắc là gần đây có người quật lên, vì vậy đã giúp tôi
đỡ sức bao nhiêu, chẳng mấy chốc, chiếc thuổng đã chọc phải cái gì đó
cứng nhắc. Tôi buông thuổng ra, nhảy xuống, gạt bỏ lớp đất vụn bên
trên, bên dưới quả nhiên có chiếc quan tài bằng sắt. Tôi ráng sức nhấc
lên, nhưng chiếc quan tài nặng quá không sao di chuyển được, xem ra lời
đồn đại về sức nặng của chiếc quan tài này quả nhiên không ngoa chút
nào!
Đã lật
được chiếc quan tài nhưng không mở ra xem bên
trong có cái gì thì tôi không chịu buông tha. Một tay tôi giữ nắp quan
tài, cố hết sức đẩy, nắp chiếc quan tài đã xê dịch được chút ít. Chiếc
nắp cũng được đúc bằng sắt, rất nặng, chí ít cũng phải mấy trăm cân.
Nhưng khi nhìn vào trong quan tài bất chợt tôi giật thót cả mình. Trong
quan tài có gì? Đương nhiên là thi thể! Sở dĩ tôi giật nảy mình không
phải bên trong có cái gì đáng sợ mà hoàn toàn ngược lại, bên trong
chẳng có gì cả!
Đừng nói
là người chết khô cứng thành ma hời
mà ngay cả cái thây bình thường cũng chẳng có!Vì sao chiếc quan tài lại
trống rỗng như thế, vậy thi thể ông Hoàng nằm đâu? Tôi ngắm chiếc quan
tài rỗng tuếch mà không khỏi buột mồm than thở mấy câu. Thi thể không
có ngay từ khi chôn cất hay là sau khi chôn xong có người mang đi? Nếu
khi chôn vốn đã không có thì tại sao người ta lại làm như thế? Nghĩ đến
đây, tôi chợt nhớ lại câu chuyện mà cô chủ nhà trọ đã kể cho tôi nghe.
Năm năm trước, người phụ trách chôn cất ông Hoàng là ông trưởng thôn,
nếu thi thể không có trong chiếc quan tài từ lúc đó, thì cũng chắc hẳn
là do ông trưởng thôn sắp đặt. Song điều ngẫu nhiên trùng hợp là,
trưởng thôn là người bị Trần Lập giết đầu tiên, vậy phải chăng đây là
chuyện ngẫu nhiên hay có nguyên nhân sâu xa gì trong đó? Đờ người ra
nhìn chiếc quan tài, lúc lâu sau tôi mới hoàn hồn tỉnh lại, đi một vòng
quanh chiếc quan tài rồi tỉ mỉ quan sát.
Nhưng
cũng vô ích vì
tôi chẳng phát hiện ra điều gì từ chiếc quan tài này. Ngoài chất liệu
bằng sắt ra, thì chiếc quan tài này chẳng có điểm gì đặc biệt so với
các chiếc quan tài thông thường khác. Tôi xem đi xem lại kỹ càng trong
suốt hơn hai mươi phút nhưng cũng chẳng có kết quả gì. Bực mình, tôi
đẩy nắp quan tài lại rồi chôn trở lại như cũ. Nhưng chắc không chỉ
riêng tôi thất vọng, vì trước đó cũng đã có người lật nắp quan tài như
tôi bây giờ và chắc họ cũng thất vọng như tôi. Nhưng lúc đó, chiếc nắp
quan tài bị lật bỗng nhiên từ từ lăn trượt xuống đất đánh uỵch một
tiếng và ngập nghỉm xuống đất. Tôi bị âm thanh chấn động đó làm giật cả
mình, vội vàng tắt đèn điện dưới lò đi. Như thế, dù có người bên kia
vách nhà nghe thấy cũng không thể đoán biết được âm thanh đó phát ra từ
đâu.
Tôi ẩn
mình trong đêm tối, bên mình là chiếc quan tài kỳ
quái, hơi lạnh từng đợt, từng đợt cứ như chui vào từng lỗ chân lông
tôi. Tôi không nhịn được đảo mắt về phía chiếc quan tài, hình như tôi
sợ rằng có vật gì đó trong chiếc quan tài sẽ nhảy ra, rồi cắn vào tôi.
Tôi nuốt nước bọt, sau đó, ánh mắt tôi bị thu hút bởi một vật kỳ quái.
Sau khi chiếc nắp quan tài rơi xuống mặt đất, một góc của chiếc nắp
quan tài bỗng loé lên màu cổ đồng nhưng có vẻ sáng tươi hơn. Tôi quay
đầu lại nhìn kỹ, quả nhiên một góc chiếc nắp quan tài có màu sắc không
giống với toàn bộ chiếc quan tài. Chúng có màu sắc khác biệt nhau hoàn
toàn. Tôi lại bật đèn, thoắt cái, toàn bộ căn hầm đã sáng lên. Dưới ánh
đèn điện tôi dễ dàng nhận ra vùng có màu sắc khác biệt đó.
Bên trong
là màu vàng hoàng kim.
Tôi nhanh
nhẹn lấy dầu thừa tô lên vùng có màu vàng kia, càng tô nó càng loé sáng
màu vàng như là vàng thật.
“Là
vàng thật”. Tôi lẩm bẩm mấy câu, “Nếu là vàng thật thì tôi đã phát tài
lớn rồi!”. Nếu cả chiếc quan tài đều được đúc bằng vàng ròng thì giá
trị của nó tương đương cả một kho báu, quả thực điều này đã khiến cho
tôi thoả lòng thoả dạ. Lúc đó, tôi nghe có tiếng loảng xoảng, cánh cửa
nhà quả nhiên đang bị người ta mở ra, tiếng bước chân từ từ tiến lại
gần tôi. Tiếp theo là tiếng một người con gái nói với tôi. “Dung Tân,
anh ở trong đó à, em Hoàng Bình chủ nhà trọ đây”.
Phần 7
Tôi hướng
về phía cô Bình, gọi khẽ: “Hoàng Bình à, anh ở đây này, em nhanh đến
đây”.
Hoàng
Bình đi đến, nhìn chiếc quan tài nằm ngay ở giữa cô giật thót cả mình.
Tuy tôi luôn miệng gọi cô ta đến nhưng cô sợ nên do dự không dám lại
gần.
- Anh
muốn em xem gì vậy? Chiếc quan tài có gì đẹp đáng xem sao? Hơn nữa bên
trong còn có cả thây người chết nữa chứ…
- Em yên
tâm đi, trong quan tài không có người nào cả…
- Thật
sao? Cô Bình bán tín bán nghi tiến lại gần, nghển đầu định xem rồi cô
bỗng rút lui.
Nhưng
chính lúc đó, cô hô lên tỏ ra ngạc nhiên “ôi!”, trong chiếc quan tài
quả nhiên không có thây người chết, vậy ông Hoàng ở đâu? Mặt cô gái
biến sắc, cô run run nói: “Chẳng lẽ… chẳng lẽ ông ta biến thành ma hời
thật?! Dung Tân, xem ra… xem ra chúng ta đi mau thôi”.
Tôi bật
cười nói: “Em đừng lo vội, thế gian này lấy đâu ra nhiều ma thế! Anh
muốn em đến xem chiếc quan tài này, chiếc quan tài này có vẻ hơi kỳ
bí…”
- Kỳ bí?
Có gì mà kỳ với bí chứ? Nó chỉ là chiếc quan tài thôi!
Tôi
hơi nhíu mày nói: “Anh có một cảm giác rất lạ, anh thấy Trần Lập giết
nhiều người như thế cũng chính vì chiếc quan tài này. Anh thấy chiếc
quan tài hình như… hình như…”.
Đỗ Hoàng
Bình thấy tôi úp úp mở mở thì không chịu được, hỏi vặn: “Chiếc quan tài
đó rốt cuộc đã sao nào?”.
Tôi
gượng cười: “Anh cảm thấy chiếc quan tài này hình như... hình như...
không phải làm bằng sắt mà là được đúc bằng vàng ròng!”.
“Vàng
ròng? Sao có thể như thế được? - Cô gái tiếp - Chiếc quan tài lớn như
thế phải tốn bao nhiêu vàng để đúc cho đủ?”.
Tôi
vẫy tay gọi cô gái, chỉ về phía có màu sắc lạ thường trên góc chiếc nắp
quan tài, nói: “Nếu không tin, em đến mà xem thử đi”.
Cô gái
vẫn
bán tín bán nghi thò đầu vào xem, tôi chỉ cho cô thấy chỗ phát ra ánh
sáng có màu vàng. Cô gái nhìn đi nhìn lại rồi đưa tay sờ sờ, cuối cùng
cô còn cắn thử vào nơi nắp chiếc quan tài đó.
Mặt cô
gái biến
sắc, nói: “Vậy thì… vậy thì chiếc quan tài đó hoàn toàn được đúc bằng
vàng ròng à? Thế thì chúng ta phát tài to rồi”.
Cô gái
dừng lại,
trong ánh mắt lộ vẻ hoài nghi: “Vậy lấy đâu ra số vàng nhiều như thế
chứ? Tại sao lại phải đúc thành quan tài rồi chôn tại đây?”.
Tôi
lắc đầu nói: “Ai mà biết được, nhưng anh nghĩ rằng nhất định Trần Lập
biết chuyện này, hơn nữa người biết bí mật này không chỉ có một người
thôi đâu, nhưng những người đó hiện đều đã bị giết”.
- Ý anh
là, những người bị giết đó, đều là những người biết được bí mật này?
Tôi
nhìn chiếc quan tài rồi gật gật đầu: “Lúc đầu, chiếc quan tài này do
trưởng thôn đúc, đương nhiên ông ta biết. Hơn nữa khi anh vừa đến thì
thấy đất ở đây rất tơi, xem ra đã có người từng đào rồi, anh nghĩ chắc
là cô Hoàng Lam, đương nhiên cô ấy cũng biết”.
Tôi ngừng
trong giây lát rồi tiếp: “Còn chồng em, anh nghĩ rằng anh ta cũng chỉ
vô tình biết được bí mật này thôi, nên mới bị Trần Lập giết. Chắc Trần
Lập sợ lộ bí mật nên mới giết người bịt khẩu, còn nữa, hắn đoán rằng
chồng biết thì chắc vợ cũng sẽ biết nên hắn mới đến nhà em để giết em,
nhưng thật không ngờ rằng hắn lại chết trong tay anh”.
-
“Nhưng cũng may là tất cả đến giờ đều không sao nữa cả, bây giờ tất cả
số vàng này là của chúng ta rồi, chỉ cần mang nó đi, thì nửa phần đời
còn lại của chúng ta thả sức tiêu xài cũng không hết được.” Cô gái nói.
Cô gái
đưa tay sờ vào chiếc quan tài, lộ vẻ sung sướng trước
cái viễn cảnh mà tôi vẽ ra: “Đúng vậy, em nói chẳng sai chút nào. Kỳ
thực tất cả giờ đây đều ổn cả rồi, tất cả bây giờ đều là của chúng ta”.
Nhưng lúc
đó, trước mắt tôi bỗng xuất hiện một bóng người, tôi
không biết đó là ai, nhưng tôi cảm nhận chắc chắn được sự tồn tại của
con người đó. Người đó chính là kẻ đã nấp trong nhà cô Lam, đồng minh
của Trần Lập. Nhất định kẻ đó biết bí mật này, nếu không trừ khử kẻ đó,
tôi không thể yên tâm được. Trong khoảnh khắc đó, trong tâm trí tôi đã
loé lên ý nghĩ giết người. Đang mải nghĩ, tôi nghe tiếng cô gái nói khẽ
với tôi: “Anh nghe kỹ đi, hình như trên nhà có tiếng bước chân người”.
Tôi
đờ người ra trong giây lát, nhưng không nghe thấy tiếng gì nữa cả. Khi
tôi nhìn lại cô gái, thấy sắc mặt cô ta tỏ ra thâm trầm, cẩn trọng.
Trong thoáng chốc tôi lại nghĩ đến người đang ẩn náu đó, chẳng lẽ đó
chính là người ngoài cửa kia? Tôi hạ quyết tâm, vô độc bất trượng phu,
nó đã đến thì nhất định phải trừ khử nó thôi, đỡ phiền phức sau này.
Tôi đưa tay ra hiệu cho cô gái, để cô ngồi đây không động đậy rồi một
mình, tôi đi về phía cổng nhà.
Lúc đó,
tôi cảm thấy con người
tôi cứ mấp máy liên hồi, cái cảm giác đó không có gì xa lạ đối với tôi,
khi tôi giết cả nhà anh trai gồm ba người tôi cũng có cái cảm giác như
bây giờ. Tôi cẩn thận từng ly từng tí tiến về phía trước, cố gắng hết
sức để mình không phát ra bất k ỳ âm thanh gì.
Nhưng
ngay lúc
đó, tôi tự nhiên cảm thấy sau lưng có cái gì đó rất cứng đang bổ xuống
đầu, một cú đánh mạnh và cảm giác đau nhói nhanh chóng truyền khắp các
dây thần kinh trong cơ thể. Lập tức tôi cảm thấy chóng mặt hoa mắt, rồi
đổ gục về phía trước. Trong khoảnh khắc đó, tôi vẫn cố quay đầu lại và
nhìn thấy khuôn mặt của cô chủ nhà trọ Đỗ Hoàng Bình. Cô ta mỉm cười
nhìn tôi, trên khuôn mặt không còn cái vẻ lo sợ như trước nữa, mà chỉ
còn là một khuôn mặt lạnh lùng ghê rợn.
Cô ta cầm
chiếc
thuổng tôi đã dùng để đào mộ, trên chiếc thuổng hãy còn vương máu tươi
của tôi. Trong cơn mê sảng tôi cảm thấy sau lưng bỗng đau nhói, đau đến
nỗi khiến tôi tỉnh lại, tôi mơ hồ cảm thấy một lưỡi dao sắc lạnh đang
đâm vào cơ thể mình thọc từ phía sau lưng vào tim. Lúc đó, tôi cảm thấy
tim mình như bị đóng băng, máu cũng đóng băng nốt. Trong cơn đau tôi đã
chợt hiểu ra một vài chi tiết câu chuyện. Hoá ra người đứng đằng sau
mọi chuyện chính là cô gái này, cô chủ nhà trọ Đỗ Hoàng Bình. Còn người
mà Trần Lập muốn giết không phải là cô ta mà chính là tôi.
Đỗ
Hoàng Bình sớm biết không thể nào có ma hời được, cô ta cũng biết rằng
Trần Lập sẽ đến giết tôi nên cố ý nhắc nhở tôi, tức là cô ta muốn mượn
tay tôi để giết Trần Lập, như vậy có nghĩa là nhờ giết người mà cuối
cùng tôi đã biết bí mật này.
Phần 8
Ba hôm
sau, tại cục cảnh
sát huyện, Đỗ Hoàng Bình ngồi trong phòng thẩm vấn, trước mặt cô là một
viên cảnh sát trẻ đang lật hồ sơ xem vụ án.
Ba hôm
trước,
đang đêm, Bình cõng xác một người chết trên vai, định đến chôn trong
cánh đồng hoang nơi cuối làng để xoá tung tích, không ngờ bị Vương Tứ
phát hiện, cô ta liền bị dân làng bắt quả tang, sáng hôm sau họ giải cô
ta về cục cảnh sát huyện.
Viên cảnh
sát trẻ bỏ tập hồ sơ
trong tay xuống hỏi: “Mấy tháng gần đây, trong thôn cô liên tục xảy ra
mấy án mạng, có cả tên Dung Tân - người bị công an phát lệnh truy nã
cũng đến đó, những người đó có phải đều do một tay cô giết?”.
Tinh thần
cô Bình rất suy sụp, cô từ từ gật đầu đáp: “Cả nhà ông trưởng thôn đích
thực là do tôi và chồng tôi giết”.
Viên
cảnh sát họ Trần hỏi: “Vậy chồng cô và Hoàng Lam do ai giết? Còn cả
Trần Lập nữa, chúng tôi đã phát hiện thi thể của Trần Lập, hắn chết
cùng ngày với Dung Tân”.
Đỗ Hoàng
Bình nói: “Chồng tôi do Trần Lập giết và cả Hoàng Lam nữa. Còn Trần Lập
bị Dung Tân giết”.
Viên
cảnh sát họ Trần nhíu mày, nói giọng nghiêm nghị: “Vậy đây rốt cục là
chuyện gì, còn cả chiếc quan tài bằng vàng đó nữa, cô đừng hòng che
được mắt tôi, hãy tường thuật hết đầu đuôi câu chuyện xem sao”.
Cô
Bình kinh ngạc, vội vàng nói: “Tôi xin khai toàn bộ sự thật, nguyên là
tôi cùng chồng mở một nhà trọ trong thôn, tuy việc kinh doanh không mấy
thuận lợi, nhưng thu nhập cũng đủ nuôi sống cả nhà. Nhưng kể từ khi
Hoàng Lam trở về ngôi làng này thì công việc kinh doanh của hai vợ
chồng tôi không thuận lợi nữa”.
Cô gái
tiếp: “Cả tôi và chồng
tôi để ý thấy hành vi của cô Lam vô cùng kỳ quái, đêm nào cũng thế, cô
ta cứ đợi lúc đêm về, mọi người trong làng đều ngủ yên cả mới đào đào
bới bới gì đó”.
- Nói
tiếp đi - Viên cảnh sát thúc.
- Tôi và
chồng tôi cũng từng nghe chuyện kỳ quặc đó của cô Lam trước đây, nên
chúng tôi rất hiếu kỳ, muốn biết tại sao cô ta lại làm thế, thế là tôi
kiếm Trần Lập. Chồng tôi biết cách nói chuyện bằng việc ra giấu tay,
Trần Lập bảo cho chồng tôi hay rằng, trước đây ông Hoàng chết rất kỳ
bí”.
- Kỳ
quái, bí hiểm? Sao lại là kỳ quái?
- Ông
Hoàng
vừa từ đâu về không biết nhưng nghe nói ông ta đã kiếm được một số tiền
kếch xù, có thể nói là ông đã mặc áo gấm về làng, ăn nên làm được. Kết
quả chẳng mấy ngày thì bị chết. Sau khi ông ta chết không ai tìm được
bất kỳ vật gì trong nhà ông có giá trị cả, nên mọi người mới bàn ra tán
vào. Có người cho rằng, ông ta đã giấu kỹ số tiền bạc đó đi rồi, có
người lại cho rằng, khi đến lo tang cho ông Hoàng, thì thôn trưởng đã
chiếm số tiền đó làm của riêng.
- Có phải
vì thế mà các người tìm đến ông trưởng thôn? Viên cảnh sát hỏi.
-
Vâng. Cô gái gật đầu rồi nói tiếp. - Sau đó cũng là tôi âm thầm tìm đến
ông trưởng thôn, để được tha mạng sống ông ta đã nói hết sự thật cho
chúng tôi. Nguyên là ông Hoàng mang về toàn là vàng ròng, trưởng thôn
biết được liền giết ông ta. Sau đó ông ta còn dựng lên chuyện ma quỷ
giết người ăn thịt, thế là ông ta dùng số vàng đó để đúc chiếc quan
tài, bí mật đó chỉ mình trưởng thôn biết, ông ta định vài năm sau thì
lén mang bán số vàng đó rồi chuồn ra nước ngoài.
- Nhưng
sau đó các người đã giết cả nhà ông ta.
-
Vâng, thực ra, lúc đầu chúng tôi đã nghĩ kỹ rồi, nhất định không thể để
cho họ sống. Cũng may ông Trần Lập là bác sĩ chuyên khám nghiệm tử thi
cho cảnh sát hình sự, nên chỉ cần bảo ông ta báo cáo cấp trên là người
chết do ma hời làm thì mọi người nhất định sẽ tin theo.
Đỗ
Hoàng Bình nói tiếp: “Tôi và chồng tôi không phải cưới nhau xuất phát
từ tình cảm mà do cha mẹ sắp đặt, tuy chung sống với nhau khá lâu nhưng
chúng tôi không có tình cảm gì, chỉ sống cho qua ngày…, còn tên Trần
Lập lại luôn theo đuổi tôi, dù hắn biết tôi đã có chồng, nên xử lý xong
chuyện đó thì nó liền giết chồng tôi, tôi và hắn chia đều số vàng kia.
Lúc đầu, tôi không đồng ý nhưng hắn thuyết phục, cuối cùng tôi cũng
xuôi lòng, thế là chúng tôi cùng nhau bảo với mọi người, chồng tôi chết
là do ma hời giết”.
Viên cảnh
sát hỏi: “Thế sau đó thì thế nào?”.
-
Sau đó, tôi bảo với Trần Lập là cô Lam cũng biết bí mật đó, nếu nhỡ cô
ta tìm trước chúng ta thì chúng ta sẽ mất tiêu số vàng đó, thế là chúng
tôi bàn nhau phải giết cô Lam cho xuôi chuyện. Nhưng không ngờ gặp phải
tên Dung Tân nên chúng tôi mới giết nốt. Nhưng tôi nghĩ bụng, hắn không
biết bí mật này, nếu mượn tay tên Dung Tân giết Trần Lập thì toàn bộ số
vàng kia đều thuộc về riêng tôi nên tôi mới cố ý tiếp cận tên Tân, kết
quả, ý đồ mượn dao giết người của tôi đã được thực hiện.
- Thế tại
sao cô lại giết Dung Tân? Không phải là vì hắn biết bí mật này đấy chứ?
-
Quả thực lúc đầu tôi không muốn giết hắn, nhưng… có trách thì trách hắn
quá thông minh, hắn đã biết được bí mật chiếc quan tài đó, kết quả là…
tôi không thể không giết nốt hắn!
Cô gái
cười gằn rồi nói tiếp:
Nếu tôi không mạo hiểm giết hắn thì bây giờ chắc không ai biết được tại
sao lại có nhiều người chết một cách bí ẩn như thế. Hơn nữa, số vàng
kia chắc cũng thuộc về tôi.
Đỗ Hoàng
Bình vừa nói vừa than
dài, bây giờ, điều mà tôi chờ đợi là vào ngục ăn cơm tù. Vào ngục à?
Không thể được, người vào ngục phải là “Hắn”. Láo. Trịnh Dung Tân sợ,
“toang” một cái, tách cà phê từ trong tay rơi xuống nền nhà, vỡ vụn!
Trịnh
Dung Tân thở phào một tiếng rồi thoát cuộc chơi game này. Nhìn lên đồng
hồ, đã hai giờ rưỡi đêm, ông Tân ngâm mình trong trò chơi “Bảy ngôi
làng ma” đã được năm giờ đồng hồ.
May quá!
May quá! Cuối cùng mình cũng đã thoát ra khỏi cuộc chơi!
Cuối
cùng ông Tân cũng đã thoát khỏi cái trò chơi ú tim của “Sơn thôn thất
lý”, quả thực nó giống như một cơn ác mộng. Trò chơi ông ấy lập trình
quả thực quá kinh khủng! Thiết nghĩ bây giờ có ai đủ can đảm để cài trò
chơi ấy vào máy tính của mình?
Trịnh
Dung Tân tự hứa, từ nay
trở đi không dám chơi game nữa. Vừa toan tắt máy, keng keng keng… âm
thanh cảnh báo làm ông giật nảy cả mình, tim muốn thoát khỏi lồng ngực.
Ông Tân
hí hoáy xác nhận thao tác vận hành của máy, nhưng hoàn
toàn không ý thức rằng, con chuột trên màn hình đang nhấn nút để lưu
trò chơi vào trong bộ nhớ. Khi kiểm tra lại máy không có vấn đề gì, ông
ta thở phào nhẹ nhõm, đóng máy lại. Tính ông xưa nay ít khi nghĩ lại
những việc đã xảy ra, trong đầu ông bây giờ chỉ còn đọng lại câu nói
của Trần Hoa: “Tần Ca đã ra đi, đó là do anh ta tự nguyện”.
Ngẩng
đầu lên, ngắm chiếc màn hình đen ngòm, chính bản thân ông Tân cũng mơ
hồ về hình ảnh méo xệch trong đó. Đột nhiên ông ta giật thót người vì
ông vừa nhìn thấy trong màn hình có bóng ai đang đứng sau lưng ông. Ông
vội quay đầu lại thì chẳng thấy ai cả.
Nhưng
trong khoảnh
khắc quay đầu đó ông thấy vai mình đau buốt. Bóng người trong màn hình
ngày càng lớn dần, nó sắp kề đến người ông rồi, cuối cùng cả khuôn mặt
bóng người đó đã hiện rõ trên màn hình máy tính, bóng người đó đang
nhìn đăm đăm vào ông.
Cổ họng
ông như bị dán kín lại, không
đủ sức và cũng không còn cách nào để kêu lên, thậm chí không thở được,
sự ngạt thở đã làm cho mặt ông tái xanh đi. Dần dần nhìn lại khuôn mặt
không có con mắt, trắng bệch, ông nhận ra đó chính là khuôn mặt của Tần
Ca - người bạn đồng nghiệp của ông mười năm
trước...
Chương1/2/3/4/5/6/7/8/9